"Nhìn thấy em là không cần thầy mà cũng có thể giỏi rồi," Tiêu Nại cắn nhẹ vào tai trái cô, "còn nữa, anh luyện tập trong đầu nhiều lần lắm rồi."
Nắng chiều chiếu xuyên qua cửa rọi xuống mặt đất. Có hai người ngồi bệt dưới sàn nhà
bên cạnh giường.
"Em thấy hệ thống gia đình còn có thể thêm một số thứ, đặc biệt là về gia đình và phương diện hỗ trợ
động tác của gia đình."
Vy Vy ngồi bên Tiêu Nại, vừa nói vừa vẽ mấy bức tranh trên cuốn sổ nhỏ. Cuốn sổ nhỏ có bìa màu xanh
này Vy Vy mới mua, trong đó viết khá nhiều suy nghĩ lặt vặt về Mộng du 2.
Là một người chơi có thâm niên, ý kiến của Vy Vy vẫn rất hữu dụng. Tiêu Nại lại không để ý chuyện
đó.
"Ca khúc này sao thế nhỉ?"
Vy Vy cáu: "Sếp tổng Tiêu, anh có nghe không đấy?"
"À," sếp tổng Tiêu nói: "Nghĩ cho kỹ rồi viết báo cáo đưa anh."
"..."
Vy Vy bực tức, cúi xuống cắn một miếng vào cánh tay cậu ấy.
Tiếng đàn chẳng hề loạn nhịp.
Bản nhạc Tiêu Nại đang đàn là nhạc nền của một cảnh nào đó trong Mộng du 2, cũng chính là một trong
những bản nhạc mà vị giám đốc họ Phương của phòng âm nhạc mang đến vào cái ngày Vy Vy tới.
Đàn khúc nhạc xong, Tiêu Nại suy nghĩ, viết mấy chú ý vào bản nhạc. Sau đó lại bỏ bút, duỗi chân, ôm
lấy eo của người ta, thuận thế lại đè xuống sàn nhà, lấy môi trả môi, lấy răng trả răng.
"Anh."
Vy Vy không kịp nói gì, miệng đã bị dính chặt lấy rồi.
Tuy trận này Vy Vy đã từng bị cậu bế lấy để hôn, ôm để hôn, ngồi lên chân để hôn, nhưng bị đè trên sàn
thế này thì vẫn là lần đầu tiên, bỗng cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình không thể chấp nhận được nụ
hôn này.
Nhưng mà gặp nhau trên đường kẻ mạnh sẽ thắng, người đó không chỉ võ công thâm hậu mà còn mưu mô giảo
hoạt, Vy Vy không sức chống cự, chỉ còn cách để người ta muốn làm gì thì làm.
Sau mấy phút, Tiêu Nại mới thả cô ra, nhưng vẫn chưa đứng dậy, hơi thở ấm áp còn vương lại trên cổ cô. Vy
Vy hổn hển, đôi mắt mơ màng lúc lâu mới trở lại bình thường, không kìm nổi nỗi nghi ngờ: "Có thật là anh yêu lần
đầu không?"
Không giống một chút nào! Lần nào cũng bị anh ấy làm cho không còn sức chống đỡ.
"Haizz!" Trong tiếng cảm thán của Tiêu Nại có chút gì dương dương tự đắc.
"Vậy thì anh thành thạo quá rồi"
"Nhìn thấy em là không cần thầy mà cũng có thể giỏi rồi," Tiêu Nại cắn nhẹ vào tai trái cô, "còn nữa, anh luyện tập
trong đầu nhiều lần lắm rồi."
Lại luyện tập thêm mấy lần nữa, thời gian nghỉ trưa trôi đi. Tiêu Nại cài lại cúc áo sơ mi rồi chuẩn bị xuất phát, Vy
Vy chạy vào nhà vệ sinh, ngắm mình trong gương.
Đôi mắt long lanh ngấn nước trông như buồn ngủ.
Hai má ửng hồng trông như vừa đi nắng.
Nhưng đôi môi thì làm thế nào?
Chẳng nhẽ nói là ăn ớt cay, hay bị muỗi đốt?
Bọn họ tuy rất bận rộn nhưng lại thừa thời gian để trêu chọc cô, chắc chắn sẽ không bỏ qua được cơ hội tốt này, đặc
biệt là có cả Ngu Công ở đó.
Vy Vy buồn bã bước ra khỏi nhà vệ sinh, Tiêu Nại đã đang xỏ giày, cúi thấp đầu, không chú ý tới: "Buổi chiều có đi
không?"
Tuy hôm nay là cuối tuần, nhưng vì công ty phải chuyển sang mục tiêu mới, nên rất nhiều người phải làm thêm, Tiêu Nại
đương nhiên cũng phải đi. Vy Vy là thực tập sinh nên đi hay không đi cũng không quan trọng, cho nên Vy Vy lắc đầu:
"Không đi!"
"Thực tập sinh lại không có lương, em cần nghỉ ngơi."
Tiêu Nại không hề có ý đá xoáy Vy Vy, nhưng vẫn gọi cô ra ngoài cửa, hôn lên trán một cái: "Thế thì em trông nhà nhé,
đừng có qua chỗ Hiểu Linh đấy!"
"Vâng." Vy Vy nhìn mặt trời chói chang ở bên ngoài, cũng chẳng muốn ra ngoài, nhưng khi Tiêu Nại đi khỏi, lại không
chịu nổi cãi lại một câu: "Nhưng đây cũng chẳng phải nhà mình."
Căn phòng mà hiện tại Vy Vy đang ở, không phải là nhà của Hiểu Linh mà là căn phòng ngoài của nhà Tiêu Nại. Tiêu Nại
vẫn rất ngại ngần khi anh anh em em trong nhà người khác, Vy Vy lại không dám đến nhà bố mẹ cậu ấy, cho nên nơi này –
là căn hộ không thường xuyên sử dụng lại trở thành nơi được ở thường xuyên nhất, thường thường ban ngày Vy Vy và Tiêu
Nại ở đây, ban tối Tiêu Nại đưa cô về.
Tiêu Nại đi rồi, Vy Vy không có việc gì làm, liền chạy về phòng online.
Nếu không đến công ty thì hơi vô vị, Vy Vy ngồi lướt web một chặp, nhớ ra đã mấy ngày không cho hổ con ăn, liền đăng
nhập Mộng du giang hồ.
Nhờ sự kiên nhẫn bồi dưỡng của Vy Vy, hổ con có thuộc tính tiên thiên cực kỳ kém nay đã được nâng cao, Vy Vy cho nó ăn
mấy viên đan dược, kiểm tra trong kho xem còn hàng không, để đi chợ Trường An thu mua.
Không ngờ, ở chợ Trường An lại gặp được người bạn đã lâu không gặp – Mộng Điệp Không Tỉnh, cô ấy mở một cửa hàng, đang
lúc bán hàng. Vy Vy hơi ngạc nhiên khi gửi tin nhắn đi: "Phải Mộng Điệp không?"
Đừng nói là bán nick cho người khác nhé!
Quả nhiên Mộng Điệp trả lời rất nhanh: "Ừ"
Vy Vy: "Lâu lắm không gặp cậu"
Mộng Điệp: "Ha ha, bận quá"
Vy Vy luôn cho rằng Mộng Điệp đã đoạn tuyệt với game, không ngờ cuối cùng cô ấy lại quay lại, nên không khỏi kinh ngạc.
Muốn hỏi han tình hình dạo này ra sao, nhưng lại sợ như vậy đường đột quá, liền dứt khoát không hỏi nữa. Hai người chat
mấy câu, Mộng Điệp liền thu dọn cửa hàng rủ cô cùng đi săn Boss.
Cùng đi săn Boss còn có Thần Lôi Ni Ni, ba người chọn một khu vực không khó lắm, bình thường ba người chơi ở khu vực
này rất nhẹ nhàng thế nhưng Mộng Điệp không theo kịp tần số nên suýt nữa cả đội bị tiêu diệt.
Mộng Điệp cười nhăn nhó: "Hai tháng rùi không chơi, đến Boss mà tớ cũng không săn được."
Tâm trạng của Mộng Điệp hình như không được tốt lắm. Vy Vy đang nghĩ như vậy thì Thần Lôi Ni Ni gửi tin nhắn: "Mộng
Điệp gần đây có vẻ không vui."
"Sao vậy?"
"Có thể vừa mới quay trở lại bang nên không quen lắm. Hai tháng qua, trong bang nhiều người cũ bỏ đi, mà cũng nhiều
người mới đến, họ đều coi Tiểu Vũ Yêu Yêu như thần tượng, rất nhiều người còn không biết Mộng Điệp là bang chủ
nữa."
"Chiến Thiên Hạ không nhường ngôi bang chủ cho cô ấy à?"
"Không hề, hơn nữa bây giờ các đồ đẳng cấp của bang chủ Mộng Điệp cũng không cao hơn Chiến Thiên Hạ."
"T_T"
"Tiểu Vũ Thanh Thanh cũng ở trong bang, con này rất là đáng ghét. Nếu như không vì không nỡ bỏ bang phái, thì tớ cũng
bỏ đi từ lâu rồi."
Lúc này Vy Vy mới hiểu ra vấn đề: "Mộng Điệp và Chiến Thiên Hạ?"
Thần Lôi Ni Ni nói: "Vẫn tốt, tớ hỏi bang chủ Mộng Điệp rồi, cô ấy nói trận trước cô ấy ốm, Chiến Thiên Hạ luôn ở bên
cạnh chăm sóc, cô ấy cảm động lắm."
Đang nói, lại không thấy Thần Lôi Ni Ni đâu nữa, mấy phút sau lại thấy gọi ầm ĩ: "Sax, ở nhà là không ra gì, không có
thẻ là bị rớt mạng ngay, Vy Vy, thế tốc độ mạng chỗ cậu thế nào, bây giờ cậu cũng dùng bằng điện thoại à?"
"Không, tớ về thành phố B rồi, mạng vẫn ok mà."
"Oh, oh? Sao cậu lại về sớm thế?"
"Thực tập nghỉ hè mà."
"Đừng có nhắc thực tập, tớ vẫn chưa làm luận văn nữa cơ."
Mấy câu này mấy người trong đội nói, cho nên Mộng Điệp cũng nhìn thấy, Mộng Điệp hỏi: "Vy Vy bây giờ cậu ở thành phố B
à?"
"Ừ "